Không đủ…

Ngày ấy, anh không đủ dũng khí để đến bên em cùng một lời yêu, một nụ hồng, hay chỉ là một bài thơ nhỏ. Ánh mắt trìu mến lặng thầm dõi theo của anh không đủ cho em mơ điều gì rõ rệt hơn. Biết anh nhiều lần đội cơn mưa chiều chỉ để nhìn tà áo em tung bay vào giờ tan học, kín đáo theo sau em rồi lủi thủi quay về, nhưng tuổi mười sáu ngây ngô, em không đủ kiên nhẫn để đợi chờ. Mình lạc mất nhau, khi cánh cổng trường phổ thông còn chưa vội khép…

 

Ngày ấy
Ngày ấy – Ảnh minh hoạ

 

Bao năm xa quê, cứ nghe đến tên anh là tim em hẫng đi một nhịp. Đôi lần trên phố, giật mình ngỡ như trông thấy người quen khiến em vội vã đuổi theo. Đôi lần nói cười trong những buổi họp lớp huyên náo, bất chợt lặng đi vì trống một chỗ ngồi. Đôi lần giữa đêm nước mắt tràn mi vì thấy mình vuột tay nhau trong những giấc mơ khắc khoải… Tất cả, vẫn không đủ nhiều, đủ sâu để em chủ động tìm gặp khi biết tin anh không may vấp ngã trong cuộc sống… Mình cứ vờ như chẳng dõi theo nhau, cho đến mười lăm năm sau, nhờ những kết nối diệu kỳ của internet.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi anh ạ, em cảm nhận rõ điều đó khi nhỏ bé đứng cạnh người đàn ông bệ vệ, ăn mặc sang trọng, bước xuống từ chiếc xe hơi bóng loáng. Cảm nhận rõ hơn khi anh tự tin mỉm cười và siết lấy tay em đang rụt rè giấu sau ly cà phê hội ngộ. Phút giây mừng tủi trôi qua nhanh chóng, thật khó hình dung anh chính là chàng trai ngày ấy từng lén bỏ vào giỏ xe em một nhành phượng hái trộm ở sân trường.

Thế mà những ngày sau đó, em cứ như trôi bềnh bồng trên đám mây ngũ sắc của tuổi hồn nhiên. Anh có thừa bản lĩnh để hiểu người phụ nữ gặp trúc trắc trong hôn nhân như em đang thiếu gì, cần gì. Mình hối hả kể nhau nghe những thăng trầm trong quãng đời mình xa vắng nhau, mới thấy không đủ gần gũi để sẻ chia, không đủ thân thương để đừng trách hờn nhau đã vô tâm, hờ hững lâu đến thế!

Cà phê tâm sự
Cà phê tâm sự

Em không đủ ngây thơ để hạnh phúc ngập tràn trước những lời anh dịu ngọt. Em không đủ vụng dại để anh cầm tay đưa vào một nơi hẹn hò “kín đáo” hơn. Cũng không đủ trơ lì trước những xầm xì của bạn bè. Càng không đủ nhẫn tâm để làm ngơ dáng lầm lũi của “người phụ nữ của anh” khi tình cờ thấy chị đưa hai con đi học…. Em tự buông tay rơi khỏi đám mây êm đềm mà em đã vẽ ra. Cảm giác hụt hẫng không hề dễ chịu! Nhưng biết làm sao được, khi anh và em, từ ngày ấy đến mãi bây giờ, không đủ duyên lẫn nợ để cùng nhau…

ĐỖ AN

Có nhiều khoảnh khắc trong cuộc sống của bạn có thể ở lại mãi trong trái tim và trong trí nhớ của bạn: Một ánh nhìn, một nụ cười, một cái nắm tay… để rồi “Đời phải mở ra một cuộc tình” với kết thúc có hậu, nhưng cũng có thể rồi mọi thứ sẽ đi qua, bước tiếp, mãi mãi rời xa bạn.

Dù gì chăng nữa, khoảnh khắc ấy cũng làm cuộc sống của bạn đẹp hơn, phong phú hơn và hơn thế, nó làm bạn tin tưởng vào điều kỳ diệu của tình yêu. Mời các bạn chia sẻ cùng PNO những lần rung động vì những cảm xúc thoáng qua đẹp đẽ nào đó từng có trong cuộc đời mình.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.