Hai lần đò…chìm

Tôi lấy chồng lúc 24 tuổi, sau cưới hai tháng thì anh mất do tai nạn lao động. Tôi với cái thai mới tượng hình cùng nhau đi qua gian khổ. Đến năm 42 tuổi, tôi lập gia đình lần hai vào năm 2012 với người hơn mình đúng… 20 tuổi. Tôi nghĩ anh có tuổi như thế, chắc sẽ chín chắn để cùng nương tựa vào nhau đến cuối đời.

 

Sau khi kết hôn 1 năm tôi quyết định cất lại nhà, mẹ tôi cho tôi một số đất vườn thì anh… xin đứng tên chung. Nghĩ vợ chồng là trăm năm nên tôi không từ chối. Con gái tôi thiếu tình thương cha từ nhỏ nên nó rất quý anh, ngọt ngào gọi “ba”, xưng “con”.

Ba người chúng tôi sống khá hạnh phúc nên từ một căn nhà nhỏ của mẹ con tôi, chúng tôi đã có một căn nhà khang trang. Tôi đã lấy giấy tờ nhà thế chấp ngân hàng vay 90 triệu đồng. Căn nhà trị giá hơn 200 triệu đồng thì ngoài số tiền vay ngân hàng, bản thân anh, tôi và con gái tôi cũng góp vào mỗi người một ít. Anh làm thợ hồ, tôi phụ bếp ở một dịch vụ nấu đám cưới, con gái tôi đi may gia công.

Thế nhưng sự bất hòa đã bắt đầu từ giữa năm 2014. Anh nhậu nhẹt rồi về chửi bới, đánh đập vợ. Rất nhiều lần tôi đã bỏ qua vì cho rằng “rượu nói, rượu làm”. Ai ngờ anh càng nhậu và quậy nhiều hơn, không những anh chửi tôi mà chửi cả con gái tôi bằng những lời thô bỉ.

2 Lần Đò - Ảnh minh hoạ
2 Lần Đò – Ảnh minh hoạ

Chửi vợ xong, thấy tôi giận, anh về nhờ mẹ ruột anh sang… năn nỉ tôi để gia đình sum họp. Mẹ anh mất, con gái anh đi năn nỉ tôi tha lỗi cho ba nó cái tật nhậu vô là đánh chửi vợ con. Tôi cứ nghĩ, đời mình 2 lần đò mà cũng đã vào tuổi xế chiều, thôi thì cứ im lặng cho vẹn tròn một mái gia đình. Nhưng anh chửi quá, con gái tôi đã dọn ra nhà trọ. Tôi đắng lòng nhìn con gái xách gói ra khỏi căn nhà hai mươi năm êm ấm của mẹ con mà không biết nói lời nào…

Nhà còn lại hai vợ chồng, những tưởng anh sẽ được thoải mái. Nhưng anh bắt đầu “hành” vợ bằng những “chiêu” từ internet. Tôi không làm được như thế thì anh mắng: “Mày con thua mấy con đĩ nữa! Tao bảo sao thì tụi nó làm theo vậy, còn mày là vợ sao không biết nghe lời chồng gì hết!”. Đau đớn, tủi nhục tôi bỏ ra nhà trọ sống với con gái. Bây giờ tôi là người có nhà như không, đi làm cũng không dám vì ra đường sợ anh bắt gặp.

Tôi muốn ly hôn. Cuộc sống hôn nhân đã làm tôi đau đớn từ tinh thần đến thể xác. Nhưng nghĩ tới việc phải chia số tài sản mà trót để anh đứng tên chung thì thấy sao mà cay đắng quá! Mấy năm sống chung, ngoài số tiền anh góp với mẹ con tôi lúc sửa nhà thì anh không hề góp một khoản nào khác. Các khoản sinh hoạt phí của anh đều do mẹ con tôi “bao” hết. Vậy mà anh vẫn còn chưa hài lòng hay sao mà cứ khuấy động mái gia đình?

Muốn ly hôn nhưng nghĩ cảnh đứng trước tòa trả lời vì sao phải chia tay khi ai cũng đã bước vào cuối dốc của cuộc đời khiến tôi buồn thê thảm…

KIM CÚC

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.